Sống sao cho xứng đáng tên mình
Ngày qua ngày, mỗi buổi bình minh
Có thể soi lại mình không e ngại.
Tôi không muốn mỗi chiều hoàng hôn tới
Tôi ghét mình vì công việc ngày qua
Tôi không muốn ẩn mình nơi tăm tối
Giấu trong lòng bao bí mật xấu xa.
Tôi không muốn dày vò đau khổ
Luôn nghĩ suy sợ có ngày nào
Sẽ có ai nói lên rành rõ
Con người tôi thật sự sống ra sao.
Tôi không muốn dối lừa, giả hiệu
Mà muốn đi vững chãi, ngẩng cao đầu
Muốn hết thảy mọi người kính trọng
Kể cả trên đường danh vọng tôi theo.
Tôi không muốn thấy mình như một kẻ
Luôn huyênh hoang, bịp bợm, trá hình
Có thể giấu không bao giờ ai biết
Nhưng hỏi sao tôi giấu được chính mình
Có thể giấu không bao giờ ai biết
Nhưng làm sao lừa dối bản thân
Tôi muốn sống thanh tâm, tự trọng
Dù khó khăn, hoạn nạn muôn phần
“Song tôi đãi thân thể tôi cách nghiêm khắc, bắt nó phải phục, e rằng sau khi tôi giảng dạy kẻ khác, mà chính mình phải bị bỏ chăng” (I Cô-rinh-tô 9:27)
“Nguyền xin chính Đức Chúa Trời bình an khiến anh em nên thánh trọn vẹn, và nguyền xin tâm thần, linh hồn và thân thể của anh em đều được giữ trọn vẹn, không chỗ trách được, khi Đức Chúa Jêsus-Christ chúng ta đến!” (I Tê-sa-lô-ni-ca 5:23)
Người dịch: T. N. Minh