Gương mặt đức tin 11/9 - Al Braca

“Vào một buổi sáng ngày 11 tháng 9, 2001, bà Jeannie Braca mở Tivi để xem tin tức thời tiết trong ngày nhưng lại nghe có một chiếc máy bay vừa đâm vào Toà nhà Mậu Dịch tại Nữu Ước. Ông Al chồng bà Jeannie đang làm việc cho Thị-trường chứng khoán của Cantor Fitzgerald và văn phòng của ông Al ở trên từng lầu số 105 của Tòa nhà thứ nhất.

Như mọi ngày chúng tôi thường truyện trò trên đường dây điện thoại khoãng 5 hoặc 10 phút mỗi ngày. Chúng tôi thường cầu nguyện mỗi khi gặp nan đề xẩy ra,” bà Jeannie kể lại. “Chúng tôi vừa dọn vô căn nhà mới nên sáng hôm đó tôi đang bận rộn mở những thùng đồ và sắp đặt công việc.

Ðiện thoại nhà reng lên…, nhưng không phải của nhà tôi. Những người bà con và bạn bè tỏ lòng quan tâm và hỏi thăm có tin tức về nhà tôi. Trong ngày đó có rất nhiều người đến thăm, trong số đó có 4 người con của chúng tôi. David 31t, Christina & Deanna 28t, và Christopher 16t.

Trước đây một năm, bà Jeannie đã bị một chứng bệng đau tim và tim bà chỉ còn hoạt động 16 % mà thôi. Bà con và bạn bè sợ bà sẽ bị xúc động mạnh, nên khi chiếc máy bay thứ hai đâm vào Tòa nhà kế tiếp thì họ tắt Tivi.

Bà Jeannie lúc đó bắt đầu cảm thấy mệt trong người và khó thở. Họ cũng không cho bà hay là hai Tòa nhà đã bị xập.
Một lý do chính đáng:

Ông Al đã thoát chết vào năm l993 khi Tòa nhà Mậu dịch bị đặt bom. Chính ông đã giúp đở một nạn nhân thoát khỏi khi người này đang mang chứng bệnh suyễn. Bà Jeannie nghĩ lần nầy cũng sẽ vậy. Bà nói: “Ông ấy sẽ giúp đở những nạn nhân…và phục vụ họ…” Bà nói tiếp: “Nhưng tôi không nghĩ đến việc ông nhà tôi sẽ không về nhà…”

Lối chiều hôm đó, sau khi bà nhập viện và được sự chăm sóc tại đó. Con trai bà báo tin hai Tòa nhà đã bị xâp. Dầu mọi người mong rằng ông Al có thể bị thương? Nhưng bà Jeannie nói: “Tối hôm đó, tôi biết rằng nhà tôi sẽ không trở về…” Một tuần sau đó…, người ta tìm thấy xác ông Al trong những đống gạch đổ nát.

Những người quen biết đã tường thuật lại rằng một số người ở từng lầu 105 đã gọi điện thoại và liên lạc được với thân nhân mình trong giờ phút cuối và cũng vội vàng gởi e-mail cho người thân họ cũng nói dến “một người đàn ông” đã giúp đở và hướng dẫn họ cầu nguyện. Một vài người đã xác nhận rằng chính là ông Al. Gia đình ông giờ đây hiểu rõ và biết chính ông Al đã giúp đỡ nhiều người đến với Chúa sau khi biết rằng họ đang bị kẹt lại trên từng lầu thứ 105 và không có lối thoát. Ông Al đã làm chứng lời Chúa cho một nhóm 50 người cùng làm việc chung với ông và đã kịp thì giờ hướng dẫn họ cầu nguyện tiếp nhận Chúa.

Ðiều này không làm bà Jeannie ngạc nhiên. Vì nhiều năm ông bà đã cầu nguyện cho nhiều linh hồn được cứu. Bà Jeannie cho biết ông Al không thoả mãn với công việc ông đang làm; và môi trường chung quanh nó. Một môi trường mà ông không thấy giá trị của người Cơ-đốc, nhưng ông không muốn nghĩ việc. Ông biết rõ Chúa muốn ông ở lại nơi đó để ông sẽ là ngọn đuốt sáng trong nơi tối tăm. Những lúc cuối cuộc đời mình, ông Al đã làm chứng mạnh mẽ và những người làm việc chung với ông đã châm biếm đặt cho ông một biệt danh là “Ông Mục-sư”. “Họ chế nhạo nhà tôi.” Bà Jeannie nói. “nhưng khi gặp khũng hoãn xãy đến cho chung quanh đời sống họ thì họ luôn nhờ nhà tôi cầu nguyện cho.” Ông Al đã cầu nguyện với họ và chia xẽ mối liên hệ mật thiết với Chúa Cứu Thế Jesus.
Một Ðức-Tin thật:

Ông Al đã trở thành một tín hữu Cơ-đốc qua một kinh nghiệm rất đặc biệt. Ông thường chia xẽ câu chuyện này với những người làm việc chung với ông. Khi em Christina 4 tuổi (con ông bà) bị gặp phải một chứng bệnh máu kỳ lạ và rất nguy hiểm. Ông bà đã kêu xin Chúa giải cứu. Họ bắt đầu đọc Kinh-thánh để tìm câu trả lời. Gia đình bà Jeannie chia xẽ lời Chúa với bà và bà đem chia xẽ với ông. Một phép lạ xảy ra, em Christina nhận được sự chửa lành. Từ đó ông bà hứa nguyện với nhau là xẽ chia xẽ Tình yêu của Chúa cho mọi người. “Chúng tôi muốn mình là ngọn đèn sáng để hình ảnh Chúa Jesus phản ảnh qua đời sống chúng tôi” Bà Jeannie nói. Họ trở thành những tín hữu rất sốt sắn tại Hội-thánh địa phương, đã hướng dẫn những nhóm gia-đình tín hữu. Ông Al đã được chọn làm chấp sự và chịu trách nhiệm đào tạo những tân tín hữu…

Gary Cuozzo, của Hội Christian Athletes International đã biết ông bà rất nhiều. Họ có ghé trọ nhà tôi 6 tuần đang khi nhà họ xây cất. Ông Gary nói tiếp. “Ông Al là một con người vĩ đại, ông luôn vui vẻ… dễ hoà đồng… và luôn luôn nhìn cuộc sống với nhiều cơ hội…Ông là một người cha tốt đối với con cái là gương sáng cho nhiều người. Ông yêu Chúa với tất cả tấm lòng luôn cả linh hồn và trí óc, đúng như lời Kinh-thánh nói. Ông sống để phục vụ Chúa và cho mọi người.

Ông Al đã đụng đến nhiều tấm lòng nơi ông đã làm việc, tại Hội-thánh và cộng đồng nơi ông đã sinh hoạt. Nhưng trên hết đó là gia đình của ông. Bà Jeannie nói: “Nhà tôi thường nói phục vụ Chúa phải bắt đầu tại nhà. Mình phải là tấm gương cho con cái và là ngọn đèn sáng cho gia đình mình. Ðiều đó phải bắt đầu từ trong nhà và sau đó ngoài xã hội.

Ngày 11 tháng 9 gia đình của ông Al sống trong phập phòng, lo sợ, nhưng ông Al làm một quyết định vượt ngoài sự suy tưởng. Không thể liên lạc được với gia đình, ông nhờ tổng đài của MCI liên lạc với gia đình ông.

Ông nhắn: “…Nói cho thân nhân tôi rằng tôi rất yêu thương họ.” Phải đến một tháng sau gia đình ông mới nhận được lời nhắn cuối cùng đó dầu vậy lời nhắn đó đã mang lại sự an ủi rất nhiều cho những người thân.

“Ðiều cuối cùng cha tôi đã làm trong giờ phút đó là phục vụ Chúa và mọi người. Christopher nói: “Ông rất muốn đem nhiều người đến với Chúa, điều đó đã giúp đở họ vượt qua những đau đớn và mất mát.

Bài viết của Christine Ditchfield, Fla.
Focus On The Family, Sept 2002
Phỏng dịch Ánh-Ngọc
(bài viết lấy từ diễn đàn mucsu.net)


Hôm nay244
Hôm qua389
Tuần này1357
Tháng này11835
Total4863973

© 1999-2017 Tinlanh.Ru