(lời chứng của Marilyn Deichert)
Bạn có bao giờ muốn làm lại cuộc đời không ? Tôi thì có. Đây là câu chuyện của tôi. Tôi là con thứ ba trong một gia đình có bốn anh chị em, chúng tôi sống trong một gia đình trung lưu ở vùng ngoại ô của một thành phố lớn miền đông Canađa. Nhưng đó không phải là một gia đình hoàn hảo, giữa chúng tôi luôn có có những uẩn khúc bên trong mà không bao giờ nói ra nên ngay từ nhỏ tôi đã luôn có ao ước một sự bắt đầu mới.
Việc ba tôi qua đời là cú sốc lớn nhất từ trước tới giờ với tôi vì hai bố con tôi luôn rất gần gũi bên nhau. Tôi gần như bị choáng váng vì mất bố. Rồi rạn nứt tình cảm giữa tôi và mẹ dần dần làm cho tôi bị suy sụp hoàn toàn.
Năm 19 tuổi tôi rời xa gia đình đến sống tại một vùng ven bờ biển Thái Bình Dương ở Canađa và bắt đầu một cuộc sống mới. Sau 3 tháng sống ở đây tôi quen một người bạn tên là Tom. và hai tháng sau Chúng tôi sống cùng nhau cùng chống chọi với cuộc sống trong một năm rưỡi, sau đó chúng tôi kết hôn tôi tin rằng hôn nhân sẽ chấn dứt những tháng ngày vất vả.
Đến năn 1973 con trai Pernell của chúng tôi ra đời. một năm sau đó tôi lại có thai và lần này tôi lại quyết định không giữ bào thai nàyvì cuộc sống chúng tôi vẫn còn khó khăn. Năm 1976 con gái Sara của chúng tôi ra đời ,bấy giờ gia đình chúng tôi lại lập lại như gia đình thời thơ ấu của tôi. Tức là những gì bạn thấy ở bên ngoài không phản ánh được những gì bên trong. một lần nữa tôi trở thành người che dấu những nỗi đau những khiếm khuyết trong gia đình, ao ước một con đường mới để xoá đi những điều không vui và làm lại cuộc đời mới, năm 30 tuổi tôi bị ốm đau thường xuyên do hậu quả của hội chứng phá thai trước kia và tôi trở thành người sống lệ thuộc vào những toa thuốc của bác sĩ.
Tôi đưa hai đứa con trở về nhà mẹ ở miền đông và cố tìm một sự bắt đầu mới. Chồng tôi nhiều lần gọi và thuyết phục tôi về nhà riêng của chúng tôi và giải thích rằng tôi và các con đều thuộc về anh ấy và hứa sẽ thay đổi nếu như tôi trở về. Tôi rất yêu chồng và cũng muốn giữ cuộc hôn nhân này và tôi đã về nhà để làm lại cuộc đời.
Năm 1981 Jonathan ra đời. Một năm sau đó chồng tôi bị mất việc và thất nghiệp. Tôi buộc phải đi làm, rồi dần dần công việc chiếm chọn thời gian của tôi. Với những mâu thuẫn trong tình cảm của chúng tôi gia tăng. Tôi trở nên thích thú với những công việc nặng trách nhiệm so với vị trí của tôi, những phần thưởng giá trị nhỏ, bữa ăn tối sang trọng và những mối quan hệ ngoài hôn nhân.
Năm năm trôi qua khi tỉnh lại nhìn lại con cái đã trở nên xa lạ với mình, sự rạn nứt với chồng, những mối quan hệ không lành mạnh ngoài hôn nhân, sự nghiệp lao đao. Một người bạn lâu năm thân thiết tên là Bard đã mời tôi đi dạo và nói : "Marilyn từ lúc biết bạn cho đến nay, không phải những gì bạn muốn là được làm mẹ và làm vợ sao ? Nếu bạn không thay đổi bây giờ sẽ có một ngày nào đó bạn trở về nhà thấy mình đứng ngoài sự trưởng thành của các con cái và bạn sẽ mất chúng".
Tôi hiểu cô ta nói và tôi nghĩ đến một cách giải quyết là xa rời chồng và đưa các con đi, khết thúc những mối quan hẹ không lành mạnh, giảm uống rượu và công việc tại văn phòng, có lẽ tôi sẽ có cuộc sống mới. Vào tháng 10 năm 1997 tôi lái xe đi và đưa các con rời khỏi nhà.
Thử thách đầu tiên và lớn nhất đối với tôi là làm mẹ một mình trong nhiều tuần khi cố gắng dành quyền chăm sóc 3 đứa con. Bởi vì tôi đã làm việc năm năm ngoài xã hội, tôi không thể đoán chắc mình có được quyền chăm sóc hay không. Hôm ấy rời khỏi toà án tôi rất lo sợ mình sẽ mất các con.
Trước khi rời khỏi văn phòng giám đốc của tôi- Jim đề nghị cầu nguyện cho tôi. Tôi quay trở lại vì ông là một người đứng đắn quân tử, ông có một cuộc sống trái ngược với tôi, Jim không hút thuốc, không uống rượu, cũng không hay chửi thề. Ông ta kiên nhẫn trầm tĩnh và khôn ngoan trong kinh doanh lẫn gia đình và chung thuỷ với vợ con. Biết sắp xếp gia đình trong khi tôi thì không. Khi Jim đề nghị cầu nguyện tôi bảo "Rất tốt, anh cầu nguyện tôi sẽ đi" lúc ấy ông bảo "Hãy ngồi xuống" Tôi hỏi "Anh sẽ cầu nguyện to tiếng chứ ?"Vâng - và tôi ngồi xuống, mở mắt trong khi ông cầu nguyện về quyền được chăm sóc con, sau đó ông nói "Amen" tôi bỏ chạy ra cửa.
Tại toà án luật sư biện hộ bảo rằng giá như mà tôi thật sự theo đuổi quyền chăm sóc con có lẽ tôi sẽ có cơ hội tốt hơn. Nhưng lúc đó luật sư của chồng tôi đưa ra một loạt những chứng cớ phản biện nhưng rất thật miêu tả lối sống của tôi trong 5 năm qua. Đầu óc tôi như vỡ tung ra tôi cảm giác rằng, ngài chánh án sẽ không bao giờ xem tôi như người mẹ đủ tư cách. Lúc đó vì lý do kỹ thuật, quan toà bác bỏ những lời luật sư biện hộ cho tôi. Tôi tin rằng giấc mơ làm mẹ của tôi đã chấm dứt vào lúc đó, quan toà lại tuyên bố thừa nhận sự hợp tác chăm sóc con cái đều nhau cho hai chúng tôi sau khi ly hôn, tôi không tin vào tai của mình.
Cuối cùng tôi hiểu rằng có một Đấng thương yêu tôi- như Jim đã từng bảo với tôi- và chính Ngài đã can thiệp vào quyết định này.
Tôi chạy ra ngoài gọi điện cho Jim: "Ok, tôi muốn biết hơn về Chúa của anh. Anh hãy gọi điện trực tiếp cho tôi, và tôi đang nhuẩn bị nghe."
Sau đó Jim chia xẻ với tôi về Chúa Jê-Sus, người mà trước đây tôi coi như là một hài nhi trong đêm Giáng sinh, thế thôi. Jim bảo rằng Chúa yêu thương tôi, tạo ra tôi để biết Ngài một cách riêng tư. Thỉnh thoảng tôi đến văn phòng với tâm trạng buồn nản vô vị, Jim từ tốn bảo với tôi rằng lý do mà tôi không nhận được tình yêu thương của Chúa trong đời sống lá tôi đang sống theo xác thịt của mình. Đó là tội lỗi, tôi luôn nghĩ rằng tội lỗi chính là giết người, trộm cắp, nói dối..., bên cạnh đó tôi còn tự biện hộ rằng so với những người còn lại trong văn phòng tôi đâu có dữ hơn họ.
Vào Giáng sinh năm đó, tôi cứ nghĩ mãi về những nan đề của mình. Nhưng đấy là lần đầu tiên kể từ lúc làm mẹ, tức là vào đêm Giáng sinh đó và sáng hôm sau, tôi ở nhà một mình không có các con tôi. Ngày 22-12, khi tôi lái xe đưa Jim ra sân bay, ông ta nói với tôi: "Tôi biết rằng cô không còn gì để mất. Sau 37 năm, cô không có nhà, có chồng hoặc con cái. Tất cả những gì cô có là chiếc xe hơi và công việc- và điều đó bởi vì tôi là chủ của cô. Vì thế, sao cô không dâng đời sống mình cho Chúa và bắt đầu một cuộc sống thật sự."
Đây không phải là lần đầu tiên Jim đề nghị như thế. Tôi trả lời: "Vâng có lẽ là tôi tốt với anh nhưng không thể làm gì khác hơn trong đời sống tôi điều đó dễ với anh- cuộc sống của anh luôn luôn phẳng lặng không có nan đề chi cả" Một cách kiên nhẫn Jim yêu cầu tôi lặp lại một lần nữa lời cầu nguyện của ông. Tôi trả lời : " Anh hãy cầu nguyện, tôi sẽ nghe " ông ta bảo với tôi rằng :"Kinh thánh chép nếu chính miệng tôi tuyên xưng rằng Je-Sus là chúa và tin bằng tấm lòng rằng Chúa đã cất Ngài từ cõi chết, tôi có thể được cứu khỏi sự tuyệt vọng" Tôi thử ông ta :" Ở đâu nói thế ?" ông trả lời: "Chính xác lời kinh thánh".
Và tôi bắt đầu cầu nguyện lặp lại những lời ông nói: "Lạy chúa Jê-Sus, con muốn biết Ngài một cách riêng tư. Cảm ơn ngài vì Ngài đã chết trên thập tự giá vì tội lỗi của con. Con xin mở tấm lòng đón nhận Ngài làm đấng cứu chuộc và làm chủ cuộc đời con. Hãy dẫn dắt đời sống con, con cảm tạ Ngài đã tha thứ những lỗi lầm và ban cho con cuộc sống đời đời, hãy thay đổi con theo ý muốn của Ngài."
Tôi không bao giờ nghĩ rằng điều đó có thể thay đổi bất cứ việc gì. Hơn nữa trước khi tôi nói "Amen", nhìn lên và mở mắt, có điều gì đó sảy ra trong tôi. Tôi không thể giải thích nổi, nhưng tôi biết đó là sự thật. Và thế là lần đầu tiên trong đời, cảm giác trống trải không còn trong tôi nữa. Khi Jim bảo rằng tội lỗi của tôi được tha thứ, tôi hiểu rằng những gì anh ấy nói là sự thật và tôi cảm thấy rất tự do. Tôi không hiểu tại sao nhưng tôi biết rằng cuộc sống mới của tôi thực sự bắt đầu.
Mười năm trôi qua từ đêm ấy, cũng có nhiều điều sảy đến với tôi như là Jonathan- con trai tôi đã phải vật vã với bệnh ung thư, rồi mẹ tôi đột ngột qua đời, hai con lớn của tôi đi du lịch một số nước trải qua vài điều thất vọng và sợ hãi. Nhưng đời sống của tôi vẫn từ từ thay đổi.
Tôi bắt đầu đọc kinh thánh và cầu nguyện, nghe truyền giảng qua băng catxet và sau đó đến hội thánh. Tôi không còn hút thuốc, uống rượu hay cáu gắt, và sống đời sống lành mạnh, cắt đứt những mối quan hệ không tốt. Bằng chứng rõ ràng nhất là,tôi thật sự tin vào lời kinh thánhđể cầu nguyện, trong tôi luôn có cảm giác bình an ở mọi hoàn cảnh. Tôi có thể nói một cách chân thành là tôi đang sống một cuộc sông mới mà Chúa đã ban cho.