Tiến lên với khải tượng

Article Index


Chương 8

Mùa hè năm 1952 những tàu biển xuyên lục địa bãi công và nằm đậu nơi bến cảng. Chúng tôi với cả gia đình rời bến San-Francisco trên một chiếc tàu chở hàng Thuỵ điển, lên đường đi đến miền phía nam của Thái bình dương. Một người khách duy nhất nữa ngoài gia đình chúng tôi là một giáo sĩ Giám lý với gia đình ông ta. Sau hai mươi hai ngày bơi trên biển chúng tôi đến khu tập trung Phi-líp-pin.
Điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi ở Ma-ni-la là khu nhà sinh viên của Học viện Kinh thánh Ve-fil. Nhóm người của trường Kinh thánh dưới sự lãnh đạo của Floyd Horst đã chờ đợi chúng tôi đến. Họ thuê giúp cho Hội Thánh mới của chúng tôi một phòng nhóm với chi phí 115 đô-la một tháng. Nó nằm ở gần vành đai của thành phố và cách trung tâm Ma-ni-la 8 dặm. Đó là khu vực Ton-đô và đó là khu nhà ổ chuột tồi tệ nhất trong thành phố – là khu vực của gái điếm và lưu manh. Nhiều người dân thành phố Ma-ni-la sợ không dám bén mảng tới đó, nhất là vào ban đêm.
Phòng nhóm vốn là toà nhà của một chợ rau, được rào bốn xung quanh bằng hàng rào dây thép. Ngay cạnh toà nhà là một cống dẫn nước thải. Một mùi hôi dễ sợ thường xuyên đến nỗi nhiều tín hữu của chúng tôi phải ngồi bịt mũi bằng khăn mùi soa. Có một lần tôi còn nhìn thấy ngay trước cửa Hội Thánh xác của hai con lợn chết với ruồi bâu đầy.
Trong buổi nhóm đầu tiên trong toà nhà dị dạng của chợ rau đó chỉ có bốn mươi người đến dự. Trong số họ thì 25 người là sinh viên trường Kinh thánh, còn những người khác là khách đến từ các Hội Thánh khác. Tôi không có một người giúp việc nào mà tôi có thể tin tưởng nhờ cậy vào được. Tình trạng này thật sự là một thử thách nghiêm trọng sau một Hội Thánh khổng lồ và thành công ở Saut-Bend. Nhưng dù sao tôi vẫn thấy hài lòng và tin rằng công việc của tôi chính là điều tiên định của Đức Chúa Trời.
Hầu như ngay sau khi chúng tôi đến, thì tôi được mời đến Ba-gui-ô. Đây là một thành phố ở bắc Lu-son và như là một cái cổng để vào khu vực nổi tiếng với những tay săn đầu người. Bà giáo sĩ người Mỹ Elva Vanderbut Soriano mời tôi đến truyền giảng cho những bộ tộc sơ khai mà bà đang làm việc với họ.
Chúng tôi cùng với Luisa đọc thấy trong những tờ báo Ma-ni-la lời cảnh báo phải tránh xa các thác nước và các dòng sông ở vùng Lu-son, vì chính ở các nơi đó những kẻ săn đầu người hoạt động đặc biệt tích cực. Trong nhà xác của trại lính không quân tôi đã nhìn thấy những gì còn lại của hai sĩ quan dại dột lạc đến những vùng núi cấm đó. Xác họ chỉ còn lại một vài mảnh với dấu răng cắn, với lại đầu gối và bàn chân. Những kẻ ăn thịt người kia đã ăn hết thịt họ. Có thể bây giờ đầu của họ còn đang treo lơ lửng đâu đó trong một chiếc lều tại một làng mạc xa xôi hẻo lánh. Nhưng về phần tôi, thì tôi lại mơ ước đem được Tin lành đến cho những linh hồn lầm lạc đó.
Bà Soriano là một người phụ nữ tuyệt vời. Vào thời điểm tôi gặp bà, thì bà đã sống ở Ba-gui-ô mười ba năm không nghỉ phép. Bà làm việc chủ yếu với những người I-go-rot, một trong những bộ lạc lớn nhất của Lu-son. Cần phải để ý đến cách mà bà đã chinh phục được lòng tin của những người đó, thông thường vốn không tin tưởng những người ngoại.
Có một lần một thanh niên bộ lạc I-go-rot bị vào tù vì tội ăn trộm. Khi đến lúc phải thả cậu ta ra, những quan chức thành phố không biết phải làm gì với nó. Ông cảnh sát trưởng gặp bà Elva trên phố, đã hỏi xem bà có muốn nhận dạy dỗ một cậu bé người ngoại này không. Bà đồng ý và như vậy, gần như là tình cờ, bà đã trở thành giáo sĩ, và bà cũng dâng cuộc sống mình luôn cho mục đích này.
Elva dẫn cậu bé về nhà mình, tắm rửa cho nó và cho nó mặc bộ quần áo tử tế lần đầu tiên trong đời. Bà diệt người nó hết rận, và chữa lành hết tất cả các vết thương vết cắn trên thân thể, dạy nó biết cách ăn nói cư xử, và dẫn nó đến với Đấng Christ. Cậu bé đó té ra là rât lanh lợi và nắm bắt mọt sự rất nhanh chóng. Rất nhanh sau đó cậu trở thành một thanh niên bình thường và hạnh phúc.
Đến tai những người cùng bộ lạc với cậu ở trong núi xa xôi tin tức về việc một người đàn bà da trắng đã tiếp nhận và dạy dỗ một đứa con cuả họ. Một số đại diện của bộ lạc đã băng qua rừng rậm để về tới thành phố, để xem người ta đối xử với cậu ra sao. Một lần bà Elva bắt gặp những ánh mắt đen đang theo dõi bà, từ sau những cây cối. Bà đã bị bao vây bởi những kẻ săn đầu người.
Họ gọi cậu bé đến và hỏi: “Bà kiều dân này làm gì với mày? Nó có định ăn thịt mày không?” Đối với nhiều người trong số họ thì đây là người phụ nữ da trắng đầu tiên mà họ gặp. Khi thấy rõ là đứa bé khoẻ mạnh và vui vẻ, họ bèn muốn biết vì sao người phụ nữ từ một nước khác lại đem lòng yêu mến bộ lạc của họ. Họ mời bà đến làng của mình. Bằng cách đó, bà có được cơ hội để kể cho những kẻ ăn thịt người này về Cha thiên thượng yêu thương và săn sóc mỗi một người chúng ta. Chẳng bao lâu dưới sự bảo hộ của mà Soriano bắt đầu có thêm nhiều những đứa trẻ của bộ lạc này. Bà đã nhận được danh hiệu “Mẹ của núi rừng Lu-son”.
Trong bộ lạc này có một hủ tục cho rằng một trong hai đứa trẻ sinh đôi là con của ma quỉ. Người bộ lạc này cho rằng người phụ nữ bình thường chỉ có thể ban sự sống cho một đứa trẻ, cho nên đứa kia là thuộc về ma quỉ. Và vì lý do rằng không ai có thể nói được đứa trẻ nào trong những hài nhi đó là con của quỉ, cho nên thông thường cả hai đứa đều bị giết hoặc đem cho thú vật ăn.
Bà Soriano bắt đầu tìm cứu những đứa trẻ sinh đôi và nuôi dạy chúng. Bà sai những đứa trẻ lớn tuổi hơn vào rừng để tìm xem những trẻ sinh đôi nào mới có. Mỗi khi bà được biết về những đứa trẻ như vậy, thì hoặc bà đến xin bố mẹ chúng cho bà, hoặc bà doạ sẽ báo cho chính quyền Phi-líp-pin biết để trừng trị họ về tội ác đó. Những con người thô sơ đó vui lòng đem cho con mình đi còn hơn là đem chúng làm mồi cho thú vật. Hai trong số những đứa trẻ được cứu như vậy bà đã đặt tên là Lester và Luisa để tỏ lòng tôn trọng tôi và vợ tôi.
Khi những người bộ lạc này hiểu rõ hơn về bà Soriano, thì họ mời bà đến làng của họ để giảng về Tin lành tình yêu thương mới này. Kết quả là nhiều người đã đến với Đấng Christ, và trong số những kẻ săn đầu người đã hình thành dần một nhóm tín hữu. Bà gửi một số thanh niên đi học các trường Kinh thánh ở các vùng khác ở Phi-líp-pin, để huấn luyện họ sẵn sàng cho công việc truyền giảng Tin lành.


© 1999-2017 Tinlanh.Ru