Tiến lên với khải tượng

Article Index

Quay về nhà, tôi cả ngày và cả đêm kiêng ăn cầu nguyện. Đến sáng hôm sau tôi đến nhà tù và bắt gặp đám đông những bác sĩ, sĩ quan cảnh sát, thợ nhiếp ảnh và các phóng viên báo chí đại diện cho các tờ báo quốc tế và địa phương. Tôi thầm nghĩ ngay: “Thôi rồi cậu ơi, cậu sẽ thành một thằng ngốc trước mắt tất cả những người này.” Nhưng tôi thầm cầu nguyện và chống bỏ những ý tưởng mà sa-tan vừa mới thì thầm đó.
Bác sĩ La-ra dẫn tôi đi dọc con đường đầy bụi trong nhà tù, xuyên qua các cửa song sắt dẫn tới toà nhà ảm đạm của tháp canh của nhà tù. Cả một đám đông màu mè đi theo sau chúng tôi, không có lấy chút quan niệm nào về những điều mình sẽ được chứng kiến. Trong tháp canh nhỏ bé đó tụ tập tới một trăm người quan sát, và trong số họ cũng có nhiều nữ tù nhân. Trong tất cả những người có mặt ở đó chỉ có một mình tôi là người Tin lành. Tôi cảm tạ Chúa vì mọi người có mặt tại đó đều có lòng ủng hộ và họ nhìn tôivới con mắt thiện cảm. Nhiều người trong số họ đã chứng kiến sự bất lực của các bác sĩ, các nhà tâm lý học và các đồng cốt. Tôi cảm thấy là trong họ xuất hiện niềm hy vọng (nếu không nói là niềm tin) về quyền năng của Đức Chúa Trời có thể đáp lại những lời cầu nguyện của tôi. Nhưng họ cũng không thể giúp đỡ tôi gì được trong thuộc linh.
Khi tất cả chúng tôi nhóm lại trong tháp canh, bác sĩ La-ra ra lệnh cho đem Clarita đến. Khi cô gái đầy hoang mang tiến đến gần tháp canh, cô dừng lại một chút ở ngưỡng cửa và soi mói nhìn mặt từng người đang tụ tập ở đây. Đến chỗ tôi, cô ta mở to mắt, gầm gừ và rít lên nói với tôi: “Tao không thích mày.” Tôi hiểu ngay lập tức là sa-tan đang nói qua môi miệng của cô gái. Lúc đó cô nói bằng tiếng Anh, mặc dù Clarita chỉ biết nói mỗi thứ tiếng ta-ga-log. Cô không biết tiếng Anh, và sau này khi đã được giải cứu rồi cô phải nói chuyện với tôi qua phiên dịch.
Tôi đặt Clarita ngồi xuống chiếc ghế băng bằng gỗ và đặt ghế xuống ngồi trước mặt cô. “Clarita – tôi nói với cô – tôi đến để giải phóng cô khỏi quyền lực của ma quỉ nhân danh Chúa Jê-sus Christ, Con Đức Chúa Trời.”
Bỗng nhiên cô gái hét lên với đầy căm giận: “Không, không, Chúng nó sẽ giết tôi!” Lập tức cơ thể cô trở nên bất động và cô ngất đi bất tỉnh. Tôi nắm chắc lấy đầu của cô bằng cả hai tay và la lên: “Hãy ra khỏi cô ta, ma quỉ và tà linh từ địa ngục. Hãy ra khỏi nhân danh Chúa Jê-sus!”
Cô ta lập tức tỉnh lại và lại bắt đầu lên cơn động kinh. Các bác sĩ tuyên bố rằng đây là lần đầu tiên cô gái thức tỉnh dậy nhanh như vậy sau cơn ngất. Mặt cô nóng bỏng, nước mắt chảy đầy má, và cô nài xin tôi để cho cô được yên thân. Cô chỉ cho tôi thấy cổ mình và tay mình với những vết cắn còn ướt nước bọt vừa mới xuất hiện. Tôi bị sốc. Răng của con người không thể cắn thịt sâu được đến như vậy để chạm tới các mạch máu nhỏ bên trong.
Sự xức dầu thánh giáng xuống trên tôi, và tôi lao vào cuộc chiến đấu thuộc linh khủng khiếp nhất trong đời mình. Tôi nổi giận với sa-tan và nghiêm cấm nó nhân danh Chúa Jê-sus. Về phần nó, sa-tan dùng môi miệng Clarita mà thoá mạ huyết của Chúa Jê-sus bằng những lời lẽ bẩn thỉu nhất.
Sau cuộc chiến đấu dai dẳng và kiệt sức cảm giác như cô gái đã được giải phóng. Ma quỉ không cắn cô nữa và cũng không nói chuyện với tôi nữa. Một số người có mặt đã cho rằng ma quỉ đã bỏ đi hẳn khỏi Clarita rồi, nhưng tôi nói rằng cuộc chiến còn chưa chấm dứt. Đã gần đến giữa trưa, và tôi bị ướt đẫm mồ hôi và rất mệt.
Tôi nói với bác sĩ La-ra rằng tôi sẽ về nhà và kiêng ăn cầu nguyện, đến sáng ngày hôm sau tôi sẽ quay lại. Vào chính ngày đó đức tin tôi bị thử thách, khi một tờ báo buổi chiều in trên trang nhất ảnh của tôi với tiêu đề: “Cái gì đó không chịu phục ngài mục sư.” Trong một tờ báo khác tôi đọc thấy tiêu đề tích cực hơn: “Ma quỉ đã chịu thua vòng đầu.”
Khi đến sáng hôm sau tôi lại đến nhà tù Bi-li-bít, ông cai tù nói rằng suốt từ chiều hôm qua Clarita không bị cắn gì cả. Nhưng tôi lại một lần nữa được khẳng định rằng cô ta chưa được giải phóng hoàn toàn, bởi vì vừa mới thấy tôi, ma quỉ đã dùng môi miệng Clarita mà kêu gào: “Cút đi! Cút khỏi đây!”
Đức tin trong tôi trổi dậy, và tôi đáp lời với cả cảm giác đặc biệt của quyền phép: “Không, ta sẽ không đi! Đó là mày phải đi! Cô gái hôm nay sẽ được giải phóng!”
Tôi đề nghị tất cả những người có mặt quỳ xuống và giúp đỡ tôi trong cầu nguyện. Tôi cảnh báo trước để cho không ai được cười hay đùa, bởi vì khi ma quỉ sẽ ra khỏi Clarita, chắc chắn chúng nó sẽ tìm một nạn nhân mới để làm chỗ ở cho mình. Các bác sĩ, phóng viên, sĩ quan cảnh sát và các giáo sư nhu mì quỳ xuống trong khi tôi cầu nguyện. Nhưng có một nữ tù nhân rất nhẹ dạ không coi trọng những gì đang diễn ra, nên khi Clarita được giải phóng thì cô này lập tức bị cắn và ngã bất tỉnh. Tất cả các tờ báo liền đăng tin ngay về nạn nhân mới.
Thêm một ngày kiêng ăn và cầu nguyện đã giúp sức thêm cho tôi rất nhiều. Tôi vừa mới ra lệnh cho ma quỉ phải ra khỏi cô gái, thì cảm giác như là chúng nó hiểu ngay là đã phải bại trận. Trong vài phút chúng rủa sả và bóp nghẹt nạn nhân của mình, và bỗng nhiên tôi cảm thấy sự nhẹ nhàng. Clarita cũng mềm người ra. Đôi mắt như vô hồn bây giờ đã biến đổi. Bây giờ cô mỉm cười.
Một sự bình an không thể tả nổi giáng xuống trên chúng tôi. Bầu không khí trong tháp canh nhà tù bé nhỏ đó như tích đầy điện. Tôi thấy các phóng viên xung quanh tôi khóc. Các bác sĩ lau nước mắt, và thậm chí các quan cai ngục dày dạn cũng cảm động rõ rệt. Tôi bắt đầu hát nho nhỏ, và sau đó mọi người đồng thanh hát theo bài hát:
Chỉ có huyết Jê-sus
Chỉ có huyết Jê-sus
Chỉ có huyết Jê-sus
Rửa hết sạch tội tôi
Tôi hỏi Clarita xem tất cả ma quỉ đã đi khỏi cô chưa, và cô đáp lời yếu ớt là “vâng”.
-    Chúng đi đâu?
Cô quay đầu và chỉ về hướng cửa sổ có chấn song sắt.
Chúng tôi đã chuẩn bị ra về, khi Clarita lại kêu thét lên, và tất cả mọi người có mặt đều thấy lạnh xương sống. Ma quỉ quay lại!
Tôi hét lên với chúng: “Tại sao chúng mày quay lại? Chúng mày biết là phải đi và không bao giờ được trở lại nữa!”
Nói bằng tiếng Anh qua môi miệng cô ta, chúng trả lời tôi: “Nó không sạch, cho nên chúng tao có quyền quay lại.”
Tôi trả lời chúng nó bằng giọng rất kiên quyết: “Ma-ri Mạc-đơ-len cũng là người không sạch, và trong bà cũng có bảy tên quỷ như các ngươi, nhưng khi Chúa Jê-sus đến với đời sống của bà, thì bà đã trở nên sạch bởi quyền năng của Ngài. Thế cho nên ta ra lệnh cho các ngươi phải đi, và Chúa Jê-sus sẽ làm cho cô được sạch.”
Ma quỉ không có quyền chống cự lại. Chúng bỏ đi, và cô gái lại trở nên bình thường.
Qua người thông dịch, tôi giải thích với Clarita điều gì đã xảy ra, và truyền cho cô cầu nguyện lặp theo lời cầu nguyện của tôi để được tha tội. Trong lời cầu nguyện cô đã mới Chúa Jê-sus Christ đến với đời sống mình và tiếp nhận Ngài làm Cứu Chúa của mình. Sau đó tôi hướng dẫn cho cô cầu nguyện và tự che chở cho bản thân mình khỏi ma quỉ bằng huyết của Chúa Jê-sus Christ.
Theo kinh nghiệm của bản thân tôi biết rằng sau khi tôi đi thể nào ma quỉ cũng nhất định sẽ lại thử đến hành hạ Clarita. Tôi giải thích cho cô rằng khi điều đó xảy ra, thì cô phải đòi hỏi chúng để cho cô yên “nhân danh Jê-sus Christ”.
Đúng như tôi đã dự kiến, ngay tối hôm đó vào lúc 8 giờ Clarita lại hét lên lớn tiếng. Cô kêu lên với người lính gác: “Cứu tôi với, chúng nó lại quay lại! Chúng nó đứng ngay đằng sau lưng anh kìa.”
Người canh tù hãi hùng bật dậy nhảy lên bàn và kinh hoàng chứng kiến cảnh tượng mà sau này anh ta gọi là khủng khiếp nhất trong đời mình từng được thấy. Anh ta không nhìn thấy những kẻ đang tấn công, nhưng nhìn thấy cô gái đang chiến đấu quyết liệt với kẻ thù trong trận chiến một mất một còn. Trong cơn tuyệt vọng cô kêu lên với anh: “Ông linh mục người Mỹ kia bảo tôi phải làm gì? Hãy nói nhanh cho tôi.”
Người canh tù vẫn đang đứng trên bàn, kêu lớn tiếng với cô gái: “Hãy kêu cầu huyết Jê-sus. Ông ta bảo phải kêu cầu huyết của Jê-sus.”
Clarita kêu lên: “Tôi kêu cầu huyết của Jê-sus. Hãy cút hết đi nhân danh Jê-sus.”
Vào khoảnh khắc đó cô nhao người lên phía trước và nắm lấy một cái gì đó bằng tay của mình, và cảm giác như là ngay lập tức những đôi tay vô hình đã buông thả cô ra. Cô lập tức bất tỉnh. Đến lúc đó thì xung quanh cô đã xúm lại những lãnh đạo nhà tù và các tù nhân. Họ đặt Clarita lên bàn và đến lúc đó mới nhận thấy là trong nắm tay của cô có gì đó bên trong. Bác sĩ mở bàn tay cô ra và ngạc nhiên vô cùng thấy những sợi lông. Trong nắm đấm bàn tay cô và trong khe móng tay có những sợi lông cứng và đen. Bác sĩ La-ra đã bỏ những sợi lông ấy vào phong bì và cất chúng vào két sắt. Sau này những sợi lông đó được đem ra nghiên cứu dưới kính hiển vi và người ta kết luận rằng chúng không thể nào thuộc về con người được. Hơn thế nữa, chúng không giống với bất cứ một sinh vật nào được biết đến trên đất này. Sự kiện bí ẩn này cho đến giờ vẫn chưa có lời giải đáp.
Khi Clarita vừa được giải cứu, bác sĩ La-ra mời tôi cùng với cô đến văn phòng thị trưởng. Đứng trước thị trưởng,bác sĩ La-ra hùng hồn tuyên bố: “Clarita vừa mới được giải cứu. Ma quỉ đã phải lìa bỏ cô!”
Thị trưởng Lac-son đứng dậy khỏi bàn và đến bắt tay chúc mừng và cám ơn tôi về sự giúp đỡ. “Nếu như tôi có thể giúp gì được cho ông, - ông nói, - thì hãy cho tôi được biết. Chúng tôi sẽ vui sướng làm tất cả những gì mình có thể.” Sau này trong chức vụ của chúng tôi nhiều lần ông thị trưởng đã vô tư giúp đỡ những việc không đánh giá hết được.
Ngày hôm sau tôi đi về làng quê, để tránh khỏi sự quấy rầy của phóng viên báo chí. Mục đích duy nhất của tôi trong việc cầu nguyện cho Clarita là mong muốn được thấy cô gái bị hành hạ được giải cứu khỏi quyền lực của ma quỉ. Nhưng ảnh của tôi lại được đăng đầy trên các tờ báo và tạp chí của Phi-líp-pin và các nơi khác trên thế giới. Chức vụ và công việc của tôi được khắp khu dân cư biết đến. Sự nổi tiếng bất ngờ kiểu này đã giúp cho chúng tôi rất nhiều trong chức vụ. Phép lạ này đã mở lòng người ở Ma-ni-la cho Tin lành trọn vẹn và đã dọn đường cho cơn phấn hưng lớn lao sắp đến ngay sau đó....

 

ND - T.Q.H Tinlanh.Ru



© 1999-2017 Tinlanh.Ru