Page 5 of 7
Chương 9
Cô gái mười bảy tuổi Clarita Villanueva bỗng nhiên trở thành chủ đề chính trong các cuộc nói chuyện ở Phi-líp-pin. Tên của cô được xuất hiện trên các tờ báo Ma-ni-la, và thậm chí báo chí quốc tế cũng đã phổ biến khắp thế giới câu chuyện của cô. Mỗi giờ trên đài phát thanh người ta lại kể thêm những chi tiết giật gân mới về cô gái trẻ nhà quê này mà cảnh sát đã bắt giữ và sau đó đem bỏ tù vì những hành vi trái phép.
Báo “Thời sự Ma-ni-la” ra ngày 13 tháng 5 năm 1953 có một bài phóng sự với chủ đề “Cảnh sát và các bác sĩ điều tra trường hợp cô gái bị ma quỷ cắn”:
“Những người cảnh sát và các bác sĩ trong đêm vừa qua đã không thể nào đưa ra được một lời giải thích có sức thuyết phục về một trường hợp kỳ lạ của một cô gái đã tuyên bố rằng cô bị ma quỷ cắn. Điều tuyên bố này được khẳng định bởi những dấu vết răng cắn trên thân thể của cô.
Có ít nhất hai mươi người chuyên gia có thẩm quyền, trong số đó có cả giám đốc sở cảnh sát Ma-ni-la, ông Sesara Lusero, đã khẳng định rằng đây là một sự kiện hoàn toàn có thật. Cô gái đang run sợ đã đến mức phát điên lên bởi những miếng cắn của các sinh thể vô hình. Cô đã trình bày cho các chuyên gia xem những vết răng cắn trên cơ thể mình, là những vết mà theo lời của hai mươi lăm người làm chứng thì không hề do một sinh vật hữu hình nào gây ra được cả. Villanueva cứ phải lăn lộn vì đau đớn và kêu gào tuyệt vọng mỗi khi có những “con ma” vô hình tấn công cô.
Capellan, anh của Benito Vargas (người công giáo La-mã), một nhân chứng chứng kiến các cuộc tấn công vào Villanueva, tuyên bố rằng ông không thể kết luận một điều gì về chuyện này cả. Nhưng ông thừa nhận sự kiện là “đã ba lần nhìn thấy cô ta bị những sinh vật vô hình cắn.”
Villanueva nói rằng cô thấy những “con ma vô hình” đó từ chủ nhật tuần trước. Theo lời cô ta kể, thì chúng có hai tên – một tên cao lớn với cái nhìn hung dữ, da sẫm, cả người mặc đồ màu đen, còn tên kia – thấp lùn và béo, với lông trắng như tuyết. Cô nói rằng tên thứ hai thì cắn nhiều hơn.
Trong thời gian giữa những lần bị lên cơn thì Villanueva cư xử như là một người hoàn toàn bình thường.
Một thời gian cô có thể bình tĩnh nói chuyện, nhưng sau đó lại kêu thét lên, giãy giụa, co quắp trong sự kinh khiếp, và tiếp theo là bắt đầu la hét không ngừng. Con mắt cô cháy lên một thứ ngọn lửa ma dại. Sau mỗi một lần lên cơn cô lại chỉ ra những chỗ trên cơ thể mình bị cắn, và sau đó gần như bất tỉnh ngã trên cánh tay của những người trợ lý nghiên cứu. Những vết cắn còn ướt nước bọt hiện ra tại đúng những chỗ mà nạn nhân đã chỉ ra.
Những nhân chứng nói rằng cô ta không thể nào tự cắn mình như vậy được.”
Tôi chỉ được đọc tất cả những câu chuyện hồi hộp này về cô gái bị quỉ cắn sau khi cô đã được giải cứu. Tôi bị lôi cuốn tham gia vào câu chuyện này một cách tình cờ, khi nghe tin về cô qua đài phát thanh địa phương. Chưa bao giờ tôi được nghe qua đài một điều nào tương tự. Ngày hôm đó, ngay sau chương trình tin tức kéo dài mười tiếng đồng hồ, người phát thanh viên bắt đầu câu chuyện kể đầy kịch tính của mình bằng những lời như sau: “Chúc một buổi chiều tốt lành, thưa các quý ông quý bà. Nếu quý vị bị yếu tim, đề nghị hãy tắt đài đi!”
Tim của tôi mạnh khoẻ, cho nên tôi vặn đài cho lớn tiếng thêm.
Ngay lập tức từ loa đài thốt lên những tiếng kêu gào rú ghê rợn, cứ như là ngày tận thế đến rồi vậy. Trong cả bối cảnh hỗn độn đó có thể nghe thấy tiếng các bác sĩ nói: “Điều này hoàn toàn có thể giải thích được...”, “Các ghi chép của chúng tôi cho thấy điều này trước đây đã từng xảy ra...”, “Không, không, đây rõ ràng là cơn động kinh...”, “Có thể đây là hình thức xúc động thái quá”
Còn những người khác thì xúc động bình luận: “Có cài gì vô hình đang cắn cô gái. Mặt cô tái xanh đi, còn trên cổ thì hiện vết thâm.” Một giọng khác nói: “Xem kìa, vết răng cắn hiện lên kia kìa!” Sau đó lại là tiếng gào thét của Clarita. Tiếng kêu gào chứa đầy một sự đau đớn và kinh hoàng không diễn tả nổi, tiếng kêu gào của một cô gái bị quỉ ám. Tôi trước kia đã tiếp xúc với những người bị quỉ ám. Bây giờ tôi không hề nghi ngờ gì nữa là cô gái Villanueva đặc biệt cần đến sự giải cứu của Đức Chúa Trời.
Buổi tối hôm đó tôi không chợp mắt. Trong tai tôi cứ văng vẳng tiếng kêu của cô gái bị quỉ ám: “Cứu tôi với! Cứu tôi với! Chúng nó giết tôi!”
Tôi sang một phòng khác và bắt đầu đi đi lại lại. Sau đó tôi nằm xuống sàn và bật khóc” Chúa ơi, Ngài có thể đuổi quỉ ra khỏi cô gái này. Xin Chúa hãy giải cứu cô gái trong tù kia.”