Tiến lên với khải tượng

Article Index

Những người I-go-rot sống trên vùng núi này trong mọi lĩnh vực của đời sống họ đều có những phong tục rất phức tạp. Họ có những lễ nghi riêng của mình cho đám cưới, đám ma, chiến trận và tôn giáo, và cũng có một trật tự đặc biệt để ăn mừng cho các ngày lễ hội.
Một trong những lễ nghi quan trọng nhất liên quan đến cái chết của một người chiến binh. Nếu anh ta bị chết do tình cờ hoặc trong chiến trận, thi thiể của anh ta ngay lập tức được đem đến lều của anh ta. Ở đó thân thể của anh ta được đặt vào trong một cái ghế tử sĩ. Những người phụ nữ và trẻ em nhảy múa xung quanh thi thể và kêu gào với anh ta là họ sẽ báo thù cho cái chết của anh ta. Lễ nghi đó diễn ra tại làng quê của anh ta, còn người vợ của anh ta trong lúc đó lại phải ở làng bên cạnh và một mình than khóc sự tang tóc của mình…
Sau khi chôn cất, những chiến binh lại họp nhau lại cho một lễ nghi nữa. Thầy tế đứng giữa vòng các chiến binh và cắt cổ một con gà đang sống. Tất cả chăm chú nhìn xem con gà cụt đầu đó vùng vẫy đôi cánh. Khi nó ngã xuống, cái cổ đang phun máu của nó nằm hướng về người chiến binh nào, thì người đó được chọn làm kẻ báo thù cho chiến binh đã bị giết chết. Người này cầm lấy giáo của mình và bắt đầu cuộc săn lùng đầu người cho đến khi nào làm xong nhiệm vụ của mình. Như vậy, một cái chết lại dẫn đến một cái chết khác. Sự giết chóc lẫn nhau và mối nợ máu giữa các chiến binh của các bộ lạc cứ thế tiếp tục từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Suốt thời gian bao nhiêu thế kỷ, một số bộ lạc những kẻ săn đầu người đã ăn cả thịt người nữa. Họ tin rằng đó là cách biểu hiện sức mạnh và sự thắng thế của mình trên kẻ thù. Để chứng tỏ sức mạnh của mình, những chiến binh phải khoe khoang về số lượng đầu lâu người mà họ treo ở xung quanh lều của mình.
Những kẻ săn đầu người không cùng một giống với những người sống ở vùng đồng bằng và trong các thành phố Phi-líp-pin. Một số nhà nghiên cứu chủng tộc cho rằng họ có liên quan gần gũi với những người Mong-gol sống trên lãnh thổ Trung quốc. Những người khác cho rằng họ liên quan với nhóm người ở Mã-lai, hoặc thậm chí cả những người da đỏ ở Mỹ nữa. Dù điều đó có xảy ra lúc nào đi nữa, khi Chúa đã phân rẽ các dân tộc ra trên đất theo mục đích của Ngài, thì những người thổ dân này đã bị chia cắt khỏi những người dân khác và khỏi những nền văn hoá văn minh khác. Đó là những người kỳ lạ, khác thường, vóc dáng thấp bé với khuôn mặt nhỏ, có những nét giống vượn. Nhưng, những người nào bắt đầu đi học thì bắt đầu thể hiện những khả năng sáng tạo, thông minh và tài năng nữa. Một số người đã trở nên những chuyên gia giỏi trong thế giới văn minh hiện đại.
Cùng thời với Ap-ra-ham thìnhững người I-go-rot bắt đầu trồng trọt trên các sườn núi đá những nương luá nổi tiếng thế giới. Những nương lúa xanh trên các sườn núi quả thật là một quang cảnh kỳ diệu khó tưởng tượng.
Nền văn minh chậm chạp đến với những người đã hàng nghìn năm sống xa cách mọi người khác trên các sườn núi Lu-son. Chỉ có đôi khi bắt gặp một mái nhà tôn, hoặc chiếc đài chạy bằng pin mới nhắc cho chúng ta rằng mình đang sống ở thế kỷ hai mươi. Thậm chí quân đội của hoàng đế Nhật bản cũng không khuất phục nổi họ. Nhưng, thời điểm của Đức Chúa Trời dành cho những người I-go-rot đã điểm.
Tôi không hề cảm thấy sợ hãi khi đội ngũ nhỏ bé của chúng tôi lên đường đi đến tỉnh miền núi Lu-son trên những đỉnh núi Co-đi-lê. Tôi biết rằng Đức Chúa Trời ở cùng chúng tôi. Đến lúc này đến nhiều làng I-go-rot vẫn chưa có đường đi. Trong vùng này những sườn núi rất gập ghềnh và đặc biệt khó khăn cho người đi bộ. Rừng rậm dày đặc và khó đi lại chi chít những sông suối bị sương mù che phủ, thậm chí phủ trên cả các đỉnh núi. Để đến được các làng, chúng tôi phải mất nhiều tiếng đồng hồ đi xuyên qua rừng rậm, vượt qua các dòng suối chảy xiết và các nương lúa.
Đội truyền giảng gồm hai mươi người của chúng tôi gần như là một đội quân. Chúng tôi đi lên núi và mang theo mình thức ăn, lò lửa và túi ngủ. Tại các làng xa xôi chúng tôi lấy một lều và treo một tấm trải giường để ngăn ra hai bên nam và nữ. Những người không mang túi ngủ theo thì phải ngủ dưới đất.
Cả bộ lạc chạy đến xem buổi nhóm do những người ngoại quốc tổ chức giữa trời trước một nhà xây nhỏ. Đèn được treo xung quanh, còn những người dân bản xứ thì ngồi xếp bằng tròn trên đất.
Có một lần buổi chiều trong lúc tôi đang truyền giảng một người phụ nữ trong bộ lạc đó bắt đầu kêu lên những tiếng kỳ lạ, cố tìm cách phá đám buổi nhóm. Tôi giơ tay lên, nhìn vào bà ta và lớn tiếng ra lệnh: “Ngươi phải im ngay và không được nói tiếp nữa!” Lúc đó tôi không biết rằng bà ta là phù thuỷ chính của làng này.
Khi người phiên dịch lặp lại câu ra lệnh đó, thì cảm thấy như quyền năng của Đức Chúa Trời giáng xuống trên chúng tôi, và người phụ nữ đó lên cơn co giật kinh khủng. Tôi lại ra lệnh cho bà ta: “Ta ra lệnh cho ngươi phải im lặng và bình tính lại”.
Bà phù thuỷ im bặt. Từ ngày đó trở đi bà ta không bao giờ còn tiếp xúc được với ma quỉ nữa. Quyền lực của sa-tan trên bà ta đã bị huỷ phá. Trong suốt nhiều tháng sau đó một chủ đề chính của các câu chuyện trong bộ lạc là chiến thắng của Đức Chúa Trời.
Tôi hết sức vui sướng được chứng kiến một số người I-go-rot đã tiếp nhận Chúa Jê-sus làm Cứu Chúa của mình. Sau khi cải đạo họ đã ngay lập tức chấm dứt phong cách sống cũ. Nhờ Đấng Christ họ đã trở nên những người hoà nhã, thân thiện và đầy lòng yêu thương.
Rất là thú vị được hầu việc Chúa cho những người đi săn đầu người, và tôi cũng rất thích thú. Phải nói thật là khá hấp dẫn việc dành nhiều thời gian hơn nữa cho những con người đó. Thực tế mà nói, rất nhiều người nghĩ rằng sự kêu gọi chính của các giáo sĩ là ở chỗ đó. Chính chủ đề này thu hút nhiều người nghe hơn cả trong các câu chuyện về các giáo sĩ ở nước Mỹ.
Nhưng lòng tôi đã thuộc về thành phố Ma-ni-la sôi động và ồn áo, và mọi cố gắng của tôi đều hướng về đó. Trong thành phố có tập trung những đám dân đông. Tôi biết rằng các thế lực tà linh cũng sẽ chống đối quyết liệt, ở trong Ma-ni-la ngoại đạo văn minh và có học, cũng như đã chống đổi ở trong bộ lạc của những kẻ săn đàu người. Tôi cần phải đem đến cho họ tin lành về sự cứu chuộc trong Chúa Jê-sus Christ.


© 1999-2017 Tinlanh.Ru