Tiến lên với khải tượng

Article Index

Tôi cầu nguyện cho đến 6 giờ sáng, và Chúa cho tôi hiểu rất rõ trong lòng tôi điều như sau: “Nếu con đi vào nhà tù cầu nguyện cho cô, thì Ta sẽ giải cứu cô.”
Đầu tiên tôi chống cự lại ý tưởng này. Cuối cùng thì cô ta được bao nhiêu người cố gắng giúp đỡ – bác sĩ, bác học, giáo sư, luật sư và tất cả những người thần chú, nhưng tất cả đều vô tác dụng. Còn tôi thì đang cố gắng xây dựng một Hội Thánh mới ở trung tâm Ma-ni-la và không thể cho phép mình bị những quảng cáo tiêu cực mà chúng nhất định sẽ xuất hiện nếu tôi dính vào việc này. Và hơn nữa, tôi là ai, trong cả thành phố với dân số vài triệu dân này tôi chỉ là một người Mỹ không ai biết đến, làm sao có thể đến gặp được cô gái bất hạnh này. Nhưng tôi cũng đã hiểu từ lâu là nếu ngón tay Chúa chỉ về một hướng nào đó, thì cánh tay Chúa cũng sẽ mở con đường đến đó.
Sáng ngày hôm sau tôi có cơ hội được gặp thị trưởng Ma-ni-la ông Lac-son. Thị trưởng bối rối ra mặt về sự bất lực của các bác sĩ trước hiện tượng kỳ quái này. Ông nhấn mạnh là không thể đảm bảo cho tôi một sự an toàn nào cả, vì cô gái hoàn toàn mất trí. Nhưng dù sao ông cũng cho phép tôi cầu nguyện cho Clarita, nếu tôi xin phép được của ông bác sĩ Ma-ria-no La-ra, bác sĩ trưởng của sở cảnh sát Ma-ni-la.
Trong nhà tù Bi-li-bit tôi gặp được bác sĩ La-ra. Ông là giáo sư và chủ nhiệm khoa giải phẫu y học hình sự của Đại học Trung ương Ma-ni-la, và cũng là giảng viên môn giám định y học hình sự của Đại học mang tên thánh Thô-ma. Chúng tôi ngồi trên ghế băng trong căn phòng tối mờ mờ của nhà xác nhà tù, và ông bác sĩ kể cho tôi rằng trong suốt ba mươi tám năm hành nghề y, ông đã mổ hơn 8 ngàn lần, nhưng chưa bao giờ thấy trong xác người nào có ma quỉ cả. Sau đó ông nói tiếp là ông không phủ nhận rằng trong vũ trụ có những quyền năng phi vật chất. Nhưng sau trường hợp của cô gái Phi-líp-pin bị những kẻ thù vô hình cắn này, ông đã phải thay đổi quan niệm triết lý của mình. Ong quay sang phía tôi và nói thầm: “Thưa quí ngài, tôi đủ nhu mì để thừa nhận rằng tôi đang rất sợ.”
Bác sĩ La-ra có đủ lý do để mà sợ hãi. Đã được đem ra áp dụng đủ mọi phương pháp, kể cả các sự cố vấn của các nhà tâm lý học, và các thuốc ma tuý mạnh nữa. Người ta cho thử cả tiêm thuốc kiểm tra sự thật, nhưng cái gì vô hình đó vẫn cứ tiếp tục tấn công Clarita. Người bác sĩ trót buộc tội cô ta là đã đóng kịch để tự quảng cáo cho bản thân, đã chết một ngày sau khi cô ta tiên báo về cái chết của ông. Người trưởng nhóm cai quản nhà tù một lần đã có thái độ cư xử thô lỗ với cô, đã chết bốn ngày sau khi cô chỉ ngón tay vào ông ta và nói: “Mày chắc chắn sẽ chết.”
Khi tôi còn chưa nói chuyện với bác sĩ La-ra, thì ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đức tin vào Đức Chúa Trời có thể bằng cách nào đó giúp đỡ giải quyết vấn đề của Clarita. Mọi người đều từ chối không cầu nguyện cho cô gái – cả ông linh mục nhà tù Bi-li-bít, cả giám mục Ma-ni-la, cả linh mục của Trung tâm phục hồi sức khoẻ thuộc Công giáo La mã ở Bac-la-ran. Một nhóm những người cầu hồn có đến làm một buổi cầu hồn trong nhà tù Bi-li-bít. Sau đó họ tuyên bố là cô gái đó bị hồn của Giăng báp-tít cắn. Những bác sĩ không chấp nhận được kiểu giám định đó và đã yêu cầu họ phải rời khỏi nhà tù. Tôi hiểu rằng nhiệm vụ đầu tiên của tôi đó là thuyết phục bác sĩ La-ra tin được là tôi biết việc mình làm, và tôi có thể giúp được cho cô gái.
Tôi bắt đầu giải thích cho bác sĩ La-ra rằng trong vũ trụ có ba nguồn gốc quyền năng siêu nhiên. Thứ nhất, đó là quyền năng “tích cực” của Đức Chúa Trời, gây dựng và tốt lành. Cũng có quyền năng “người”, tức là năng lực của những con người sống trên đất. Sau đó còn có quyền năng kẻ thù, độc ác và “tiêu cực” thuộc về ma quỉ.
Tôi hỏi bác sĩ La-ra:
-    Ông nghĩ thế nào, có phải quyền năng của Đức Chúa Trời đang tác động trên Clarita?
Ông ta suy nghĩ rồi lắc đầu:
-    Không, quyền năng này không thể là đến từ Chúa Trời được.
-    Thế thì, theo như kinh nghiệm của ông và những hiểu biết về bản chất con người, ông có nghĩ rằng cô gái đang bị ảnh hưởng của quyền năng con người không?
Bác sĩ miễn cưỡng thừa nhận là trong trường hợp này chắc chắn liên quan đến một cái gì đó có tính cách “siêu nhiên”.
-    Thế thì, - tôi kết luận, - chỉ còn một nguồn gốc còn lại thôi. Chắc là cô gái bị ảnh hưởng của quyền năng ma quỉ.
Tiếp tục theo đà suy luận đó, tôi nói với bác sĩ La-ra:
-    Giả sử như trong đời sống của vũ trụ quyền năng tích cực không thẻ kiểm soát nổi quyền năng tiêu cực, thì vũ trụ của chúng ta đã vỡ tan tành từ lâu rồi. Nếu mà có một cái ác nào không thể bị kiềm toả từ phía cái tốt, thì có nghĩa là các ác sẽ mạnh hơn cái tốt. Nhưng điều đó không thể có được. Có nghĩa là trong cô gái có quyền năng của ma quỉ hành động, và Chúa Jê-sus Christ có thể giải phóng cô ta ra khỏi quyền năng này.
Mở Kinh thánh ra, tôi đọc cho ông bác sĩ Tin lành theo Mác (16:17) “Những kẻ tin sẽ được các dấu lạ này: lấy danh Ta mà trừ quỉ...” Bác sĩ La-ra rất ngạc nhiên khi thấy rằng Đấng Christ đã truyền lệnh cho Hội Thánh Ngài trừ đuổi các quỷ dữ. Ông không biết rằng Kinh thánh có nói đến việc trừ đuổi các tà linh.
Tôi đề nghị được cầu nguyện cho cô gái và đuổi các ác quỉ ra khỏi cô. Bác sĩ vui sướng tiếp nhận lời đề nghị của tôi. Sau đó tôi đề nghị ông không cho cô gái bất cứ một thứ thuốc gì cho đến sáng hôm sau, tôi giải thích rằng nếu Chúa Jê-sus chữa lành cho cô ta, thì tất cả vinh hiển về việc này sẽ chỉ quy về một mình Ngài mà thôi. Chúng tôi thoả thuận với nhau là tôi sẽ đến thăm Clarita vào 8:30 sáng ngày hôm sau.


© 1999-2017 Tinlanh.Ru