Tất nhiên còn có những con đường khác nữa, và lúc này đây nhiều người đang đi theo chúng. Đó là đường của danh vọng và may mắn, của hưởng thụ và quyền lực. Và chẳng có đường nào trong số đó dẫn được tới đâu, ngoài tới đầm lầy. Chúng ta sa vào cái mạng nhện của chính tư duy mình, chúng ta ngồi quá vững trong một cái bẫy tinh khôn, đến nỗi không thấy được cả nguyên nhân lẫn thứ thuốc trị căn bệnh đang hành hạ ta đến chết.
Nếu quả thật "bệnh nào cũng có thuốc chữa" thì ta phải mau mau tìm ra nó. Cát trong chiếc đồng hồ văn minh của nhân loại chảy xuống thật nhanh, và nếu còn có đường dẫn đến ánh sáng, còn có đường trở lại một tinh thần lành mạnh, - thì ta đừng để mất một giờ nào !
Nhiều người vấp ngã trong thời đại khủng hoảng này và thấy được rằng mọi nỗ lực của họ chỉ làm họ lún sâu hơn. Năm ngoái dân Mỹ đã tiêu hết một trăm hai mươi lăm triệu đô-la để xem bói ! Một trăm hai mươi lăm triệu đô-la của những con người sợ sệt bối rối trả cho những con người cũng lầm lạc như họ, để những người này cho họ những câu trả lời giả dối về những câu hỏi đang hành hạ họ !
Năm ngoái hơn mười sáu ngàn người Mỹ không kiếm nổi cả những câu trả lời giả dối kia đã tự tử, thà chết chứ không tiếp tục lầm lạc trong những rừng rậm - gọi là văn minh - do con người tạo ra.
Bạn sẽ hỏi : vậy thì bây giờ chúng ta đang ở đâu. "Hiện giờ ta ở đâu và đi về đâu ?" Cho phép tôi được nói cho bạn biết : bạn ở đâu và bạn là ai. Chúng ta là một giống dân tàn tạ. Đầu chúng ta đầy ắp kiến thức, trong khi tâm hồn chúng ta chỉ là chân không tinh thần. Chúng ta kêu ca việc thanh niên nước ta đánh mất nhiệt huyết, mất động lực, mất ham thích lao động ham thích tiến bộ. Hàng ngày tôi phải nghe các ông bố bà mẹ nói rằng họ không hiểu các con họ bị làm sao; chúng nó chẳng muốn nỗ lực với bản thân chút nào hết, chỉ đòi được mọi thứ. Các bậc cha mẹ có lẽ vẫn chưa nhận thức được rằng con cái được giáo dục cẩn thận và có văn hóa cao của họ thực chất là rỗng tuếch ở bên trong. Chúng nó không tràn đầy cái tinh THầN có thể biến lao động thành niềm vui. Chúng nó không tràn đầy lòng quyết tâm có thể biến tiến bộ thành sự thích thú. Tại sao chúng nó trống rỗng ? Bởi vì chúng nó vừa không biết chúng nó ở đâu ra, vừa không biết tại sao chúng nó đang ở đây, vừa không biết chúng nó đang đi đâu !
Chúng nó giống những đoàn xe hơi mà từng chi tiết đều hoàn thiện, nhưng bình xăng thì không được đổ đầy. Bề ngoài tuyệt diệu, nhưng bên trong lại là sự trống rỗng khiến chúng tê liệt. Vì vậy chúng cứ ở nguyên một chỗ và rỉ sét... Rỉ sét vì buồn chán.
Người ta bảo nước Mỹ đứng đầu thế giới về mức độ buồn chán tính theo đầu người ! Chúng ta biết điều này, vì chúng ta có nhiều và đa dạng các loại hình giải trí hơn hết so với bất cứ nước nào. Người ta bị hủy hoại vì thậm chí không được chính mình. Người ta phải mất tiền cho những người khác nữa để những người này giải trí cho họ, bắt họ phải cười, cố tạo cho họ một vài phút được cảm thấy ấm áp, vui vẻ, thoải mái, như cố bắt họ quên đi cái cảm giác trống rỗng khủng khiếp kia, cái cảm giác khiến họ phải kinh hoảng, thấy mình hư hỏng và cô đơn.
Có thể bạn nghĩ sự buồn chán không ghê gớm như thế. Ai cũng có lúc buồn chán, chuyện này thật tự nhiên. Nhưng cho phép tôi kể về một nỗi buồn, về tính lãnh đạm nguy hại đang xâm chiếm cả nước, xâm chiếm khối óc và trái tim con người. Con người là tạo vật duy nhất của Đức Chúa Trời có khả năng buồn. Không có sinh vật nào khác ngoài con người có khả năng làm mình buồn hay bị hoàn cảnh xung quanh làm cho buồn. Điều này rất có ý nghĩa, vì đấng Tạo Hóa của chúng ta không bao giờ làm gì vô định, và nếu Ngài đã cho con người biết buồn, nghĩa là Ngài làm như vậy nhằm một mục đích nhất định. Buồn chán là thước đo tốt nhất để đo sự trống rỗng bên trong ! Buồn chán cũng chính xác chẳng kém gì cái nhiệt kế, nó chỉ cho ta biết chính xác độ trống rỗng trong tâm hồn chúng ta. Người nào hay buồn, người đó đang sống và làm việc trong tình trạng rỗng tuếch. Bên trong người đó trống rỗng, mà thiên nhiên thì không chịu nổi sự trống rỗng. Một trong những qui luật bất biến của thế giới là ở chỗ mọi khoảng trống phải bị làm đầy, mà ngay lập tức.
Chúng ta chẳng cần phải quay lại tận thời cổ đại mới biết cái gì xảy ra với những dân tộc bị băng hoại. Chả cần nhìn đâu xa trong quá khứ, chỉ nhìn lịch sử mới đây của một số nước châu Âu cũng đủ thấy thiên nhiên lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn con người với tốc độ kinh ngạc. Không có "chủ nghĩa" nào tìm được chỗ trong trái tim và trong tâm hồn con người, nếu người đó được đầy dẫy Thần Linh của Đức Chúa Trời, nhưng chúng lại dễ dàng xâm nhập vào khối óc và trái tim những người tự làm mình trống rỗng rồi đợi được lấp đầy. Thiên nhiên không chịu nổi sự trống rỗng, nhưng việc của chúng ta - với tư cách là những cá thể - là quyết định khoảng trống bên trong ta sẽ được lấp đầy bằng gì.
Hôm nay chúng ta - một giống dân tàn tạ - ở trong tình trạng như thế đó. Chúng ta định lấy khoa học và học vấn, lối sống tốt và giải trí, và nhiều thứ khác nữa mà chúng ta nghĩ là mình muốn để lấp đầy tâm hồn mình, - song chúng ta vẫn cứ rỗng tuếch. Vì sao chúng ta lại trống rỗng đến như vậy ? Bởi vì đấng Tạo Hóa làm ra chúng ta là để cho Ngài; và chúng ta không bao giờ đạt được sự hoàn hảo và sự trọn vẹn của mình nếu không có mối tương giao với Ngài.