Đức Chúa Trời, theo sự khôn ngoan vô tận và sự thương xót của Ngài, đã thấy trước và đã chờ đợi nhẫn nhục và cảm thông quá mọi sức tưởng tượng. Ngài chờ có dịp trình bày sự cứu rỗi cá nhân và hòa bình cho những ai cầu cứu sự thương xót của Ngài. Hai nẻo đường mà Đức Chúa Trời đã đặt ra trước A-đam vẫn đang nằm trước mặt chúng ta. Chúng ta vẫn còn được tự do lựa chọn. Chúng ta đang sống trong kỷ nguyên thương xót, khi Đức Chúa Trời vẫn còn trì hoãn hình phạt mà chúng ta - công bằng ra - đáng phải chịu.
Sự tồn tại của tội lỗi không cho con người cơ hội được hạnh phúc, vì tại tội lỗi mà con người không bao giờ có thể vươn tới cái ảo vọng mình vẫn mong mỏi. Kế hoạch nào, nền văn minh nào mà con người lập lên sau cùng cũng sụp đổ và chìm vào quên lãng, vì mọi công việc của loài người đều khởi đầu bên ngoài sự công bình. Những tàn tích đổ nát hôm nay bao quanh ta chứng minh hùng hồn về tội lỗi mà cả nhân loại đã chìm đắm ở trong.
Con người có lẽ đã mất đi khái niệm về qui luật nhân quả vĩnh cửu, có hiệu lực trong mọi mặt của vũ trụ chúng ta. Hậu quả đã rõ, song cái nguyên nhân sâu kín và bao trùm thì lại có vẻ không rõ. Có thể tính hào nhoáng của triết lý "tiến bộ" đã làm lóa mắt người. Có lẽ con người đã quá say mê chính cái học thuyết ngu ngốc của mình đến nỗi cứ bám chặt lấy niềm tin là nhân loại dù chậm song thực sự đang tiến bước trên con đường dẫn đến sự hoàn thiện sau cùng.
Nhiều triết gia thậm chí phản đối rằng bi kịch hiện tại của thế giới chẳng qua là hiện tượng ngẫu nhiên trên con đường tiến tới cái cao hơn, và họ chỉ ra những trường hợp khác trong lịch sử nhân loại, khi viễn cảnh cũng tăm tối như vậy, và lối thoát tưởng chừng cũng vô vọng như vậy. Các triết gia muốn nói rằng những điều kiện như chúng ta đang sống không phải gì khác mà chính là những cơn đau sinh nở của một ngày mai sán lạn đang tới ! Họ sẽ bảo nhân loại vẫn còn là trẻ thơ vấp ngã trong cái vườn trẻ của buổi tồn tại mình, và vẫn còn xa mới trở thành những thực thể trí tuệ và trưởng thành như sau vài trăm năm nữa.
Song Kinh Thánh nói rất rõ về điều mà các ngành khoa học tự nhiên có lẽ không hào hứng công nhận cho lắm, mà cụ thể là : bản thân thiên nhiên cũng chứng tỏ sự có mặt của cả Đấng Tạo hóa lẫn kẻ cám dỗ. Con người trách cứ Đấng Tạo Hóa vì những hành vi của kẻ cám dỗ. Nhưng con người quên mất rằng thế giới của chúng ta đã không còn như lúc ban đầu Tạo Hóa vừa dựng nên; nó đã biến chất. Đức Chúa Trời tạo nên thế giới thật tuyệt vời, nhưng tội lỗi đã hủy hoại thế giới. Đức Chúa Trời tạo nên con người trong sạch, nhưng tội lỗi đã lọt vào trong con người và khiến người thành xấu xa. Mọi biểu hiện của cái ác đều là kết quả của một tội chính, cái tội vẫn không thay đổi gì kể từ khoảnh khắc nó xâm nhập vào nhân loại. Nó có thể biểu hiện ra bằng các cách khác nhau, nhưng về bản chất chính cái tội đó đã khiến một thổ dân Phi châu băng rừng với ngọn giáo lăm lăm trong tay để tìm nạn nhân của mình, cũng như khiến một phi công có học vấn, được đào tạo kỹ càng bay trên chính cánh rừng đó trên chiếc máy bay phản lực mà dội bom xuống làng mạc đang không chút ngờ vực.
Hai con người đó cách biệt nhau hàng trăm năm văn hóa. Một người có thể được coi là "tiến bộ" hơn người kia; một người có mọi ưu thế của một nền văn minh do loài người tạo nên, người kia vẫn còn ở trạng thái "sơ khai" - và dù vậy, thật ra họ có khác nhau không ? Lẽ nào cả hai không phải đều bị thúc đẩy bởi cùng một nỗi sợ hãi và cùng một nỗi ngờ vực đối với kẻ cùng thời kia của mình ? Lẽ nào cả hai đều không bị ám ảnh bởi mong muốn ích kỷ là bắn trúng đích, không cần biết anh em mình phải trả giá ra bao nhiêu ? Lẽ nào quả bom là ít khốc liệt, ít dã man, hay văn minh hơn so với ngọn giáo thô sơ kia ? Lẽ nào chúng ta có thể tìm được giải pháp cho các nan đề của mình, trong khi những người "nguyên thủy" hơn và những người "tiến bộ" hơn trong số chúng ta vẫn đang tìm cách giết chóc hơn là yêu thương kẻ xung quanh mình ?
Mọi hoạn nạn, mọi cay đắng, mọi bạo lực, bi kịch, đau đớn và nhục nhã trong lịch sử nhân loại gói gọn trong hai chữ ngắn - tội lỗi. Đây không phải là một từ phổ biến, và nhất định cũng không còn thịnh hành (mốt) nữa - nhưng nó chính xác kinh khủng !
Người ta không thích bị gọi là tội nhân, kể cả khi cha mẹ và ông bà họ trước đó cũng đã là tội nhân. Nhưng Kinh Thánh nói : "Chẳng có phân biệt chi hết, vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời" (Rô-ma 3:22-23). Kinh Thánh tuyên bố rằng mọi người trên trái đất đều là tội nhân trong con mắt Đức Chúa Trời; và nếu tôi có nghe nói ai lập ngoại lệ cho cái kết luận khắc nghiệt kia, tôi lại nhớ đến chuyện một người đến gặp mục sư hỏi về tội lỗi.
- Mục sư kính mến, - người đó nói với mục sư - trong giáo phận này chúng tôi muốn ông không nói về tội lỗi nhiều và dứt khoát như thế. Chúng tôi có cảm giác rằng khi bọn thanh thiếu niên nghe nhiều về tội lỗi như vậy, chúng nó sẽ càng dễ phạm tội hơn. Sao ông không nói là "sai phạm" thôi, hay là ông cứ bảo rằng đám trẻ của chúng ta thường phạm lỗi ở chỗ "thiếu suy xét" ? Xin ông đừng nói toẹt ra về tội lỗi như vậy.
Ông mục sư đứng dậy, lấy từ trên kệ xuống một cái chai có chứa chất độc và cho người kia xem. Trên chai có đề một dòng chữ màu đỏ to : "Chất độc ! Không sờ mó !"
- Ông muốn tôi phải sao ? - ông mục sư hỏi - Chẳng lẽ ông cho rằng tôi đúng ra phải bóc cái nhãn này đi và dán thay vào một cái nhãn khác, chẳng hạn đề là : "Rượu bạc hà" hay sao ? Chẳng lẽ ông không thấy cái nhãn càng có vẻ vô hại thì cái bên trong lại càng nguy hiểm hay sao ?
Tội lỗi - cái tội trần trụi và nguyên thủy, chính cái tội đã làm A-đam sa ngã và làm chúng ta phải khổ sở hôm nay làm hại chúng ta còn nhiều hơn nữa nếu cố tô hồng nó bằng những ngôn từ bóng bẩy. Chúng ta không cần từ mới nào. Cái chúng ta cần chỉ là tìm xem cái từ chúng ta vốn có thật ra có nghĩa là gì ! Vì dù tội lỗi rõ ràng đã chiếm ưu thế trong thế giới ngày nay, vẫn có rất nhiều người chẳng biết gì về ý nghĩa thật của nó. Chính những quan điểm thiển cận và dối gạt kia về tội lỗi đã cản trở nhiều người - nam cũng như nữ - quay về con đường chính nghĩa. Chính sự thiếu hiểu biết thực sự về tội lỗi đã ngăn cản nhiều Cơ Đốc nhân sống một đời sống đích thực trong Đấng Christ.
Một bài thánh ca xưa có câu : "Không phải ai nói đến thiên đàng cũng đều lên được đó", với tội lỗi cũng y như vậy. Không phải ai nói đến tội lỗi cũng có khái niệm rõ ràng đó là gì, và vì thế việc làm quen với quan điểm của Kinh Thánh, xem Kinh Thánh nói gì về tội lỗi là rất quan trọng.
Chúng ta có thể cố tình có thái độ nhẹ dạ đối với tội lỗi và liệt nó vào "những yếu đuối của con người". Chúng ta có thể gọi tội lỗi là chuyện vặt, nhưng Đức Chúa Trời gọi đó là bi kịch. Chúng ta có thể bỏ qua tội lỗi như bỏ qua một tai nạn, nhưng Đức Chúa Trời ghê tởm tội lỗi. Con người muốn thanh minh cho mình về tội lỗi, nhưng Đức Chúa Trời muốn thuyết phục con người đang ở trong tội lỗi và cứu ra khỏi đó. Tội lỗi không phải là món đồ chơi hấp dẫn, mà là nỗi kinh hoàng phải tránh xa ! Hãy biết rõ tội lỗi dưới con mắt Đức Chúa Trời là gì !