Một số người không tin Kinh Thánh là Lời Chúa thực sự, họ nghi ngờ là vì họ không muốn gán cho Đức Chúa Trời cái gì mà họ không tự đạt được. Nếu bạn có chút thiếu tin tưởng nào vào tính hà hơi của Kinh Thánh - hãy đọc lại Kinh Thánh. Hãy nhìn Kinh Thánh bằng cặp mắt của một người cả đời chỉ thấy vũng nước bẩn mà giờ đây lần đầu tiên được đứng trước đại dương ! Có thể chỉ khi đó bạn mới lần đầu tiên trông thấy sự hùng mạnh của Đức Chúa Trời tỏa chiếu. Có thể chỉ khi đó bạn mới có thể hiểu đúng được Ngài như vốn dĩ Ngài vẫn có. Vì nếu Đức Chúa Trời thực sự là Thần mà Jêsus đã nói đến thì không có gì phải thắc mắc về tầm nhìn xuyên suốt, về sự toàn năng của Đức Chúa Trời trong các công việc loài người, về sự mặc khải (cảm động, hà hơi) của Ngài cho những đã viết Kinh Thánh. Chỉ cần bạn hiểu Đức Chúa Trời thực sự là Ai và là Gì thì mọi thứ sẽ đâu vào đấy.
Thứ hai : Kinh Thánh lột tả Đức Chúa Trời là một cá thể (tính cách, thân vị). Khắp Kinh Thánh đều nói : "Đức Chúa Trời yêu", "Đức Chúa Trời phán", "Đức Chúa Trời làm". Mọi chúng ta gán cho một cá nhân đều gán được cho Đức Chúa Trời. Cá thể là một thực thể biết cảm nhận, suy nghĩ, mong muốn và có đủ mọi phương tiện để biểu đạt cá tính của mình.
Trên đất này chúng ta giới hạn cá thể trong thể xác (thân thể). Trí tuệ hữu hạn của ta không thể hình dung được cá thể nào không hiện thân bằng xương và thịt. Chúng ta biết cá thể của mình không phải mãi mãi bọc trong thể xác mà bây giờ chúng ta đang có. Chúng ta biết rằng đến lúc chết, cá thể chúng ta sẽ rời thân thể và đi con đường đã định sẵn cho nó. Chúng ta biết hết điều này, nhưng ta vẫn rất khó công nhận.
Thật là một sự tỏ ra lớn lao nếu ta hiểu được rằng cá thể không thể đồng nhất với thực thể vật chất. Đức Chúa Trời không bị ràng buộc bởi xác thịt, nhưng Ngài vẫn là một Cá Thể. Ngài biết cảm giác, suy nghĩ, yêu, tha thứ, thông cảm với chúng ta trong những vấn đề và lo âu mà ta đụng phải.
Thứ ba : Kinh Thánh khẳng định Đức Chúa Trời không phải chỉ là Thần và là một Cá Thể, mà Ngài là một Thực Thể Thánh Sạch và Công Bình. Từ sách Sáng thế ký đến sách Khải huyền Đức Chúa Trời luôn thể hiện mình là một Đức Chúa Trời thánh sạch. Ngài tuyệt đối hoàn thiện trong từng tạo vật. Ngài quá sức thánh sạch để có thể đụng đến con người tội lỗi, quá thánh sạch để chịu nhịn một đời sống tội lỗi. Ngài là Đức Chúa Trời thánh sạch và hoàn hảo.
Giả sử ta có khái niệm chính xác về sự công bình lớn lao của Ngài thì cuộc sống ta, - mỗi người cũng như cả dân tộc, - chắc phải rất khác ! Giá chúng ta có thể nhận thức được cái hố sâu kinh hoàng ngăn cách con người tội lỗi với sự công bình hoàn thiện của Đức Chúa Trời thì thế giới này đã khác. Kinh Thánh gọi Đức Chúa Trời là sự sáng không có một chút tối tăm nào lẫn vào - Thực Thể Tối Cao duy nhất không hề bị bóng đen và không hề bị chê trách.
Đây lại là một khẳng định nữa mà con người không hoàn thiện khó hiểu. Chúng ta yếu đuối và sai lầm khắp nơi, cho nên khó mà hình dung được sự thánh sạch áp đảo trong mọi sự của Đức Chúa Trời, nhưng nếu muốn hiểu và được lợi từ Kinh Thánh, ta cần công nhận sự thánh sạch ấy.
Cái vực sâu ngăn cách con người không hoàn thiện với Đức Chúa Trời hoàn thiện được khắc họa đậm nét trong cả Kinh Thánh. Ta thấy được điều đó trong việc chia đền tạm thành nơi thánh và nơi chí thánh. Của lễ phải dâng theo qui định (khi tội nhân muốn đến gần Đức Chúa Trời) cũng chỉ ra điều đó. Nó được nhấn mạnh qua việc có những người hầu việc thánh đặc biệt làm trung gian giữa Đức Chúa Trời với con người. Điều này được nhấn mạnh qua các luật lệ về sự thánh sạch trong sách Lê-vi ký. Ta thấy điều đó trong nhiều ngày lễ của dân Do Thái, trong tính biệt lập của Y-sơ-ra-ên ở Pa-le-xtin. Sự thánh sạch của Đức Chúa Trời quyết định mọi nguyên tắc khác của Đức Chúa Trời.
Kinh Thánh nói rằng ngôi của Đức Chúa Trời đứng vững trên sự thánh sạch của Ngài. Sự thánh sạch của Đức Chúa Trời và sự không thánh sạch của con người gây nên hậu quả là cái hố sâu như vậy giữa Ngài với tội nhân chưa ăn năn. Kinh Thánh dạy rằng sự gian ác của chúng ta đã ngăn cách chúng ta với Đức Chúa Trời - đến nỗi mặt Ngài bị che khuất khỏi chúng ta và Ngài không nghe thấy tiếng ta kêu cầu.
Đức Chúa Trời quá thanh sạch để có thể nhìn điều ác một cách thân thiện. Ngài quá thánh để có thể có chút liên hệ nào với tội lỗi. Trước khi cái ác xâm nhập vào loài người, Đức Chúa Trời và con người từng giao tiếp với nhau. Giờ đây mối tương giao đó đã bị phá hủy, mọi liên hệ của người với Trời mất đi, chỉ trừ thông qua Jêsus Christ mà thôi. Chỉ qua Jêsus Christ con người mới có thể khôi phục mối dây liên lạc với Đức Chúa Trời một ngày nào đó.
Con người tự thân là kẻ phạm tội (tội nhân), con người bất lực trước việc thay đổi địa vị của mình, bất lực trước việc dùng cái lưỡi tội lỗi của mình mà kêu cho thấu đôi tai trong sạch của Đức Chúa Trời. Con người lẽ ra đã chết vĩnh cửu nếu Đức Chúa Trời với lòng thương xót vô hạn của Ngài không sai Con mình bắc chiếc cầu qua vực sâu kia.
Chính trong sự thánh sạch của Đức Chúa Trời ta tìm được nguyên nhân cái chết của Đấng Christ. Sự thánh sạch của Ngài đòi hỏi phải trừng phạt nặng nề vì tội lỗi, và tình yêu của Ngài đã quyết định là Jêsus Christ sẽ chuộc lỗi đó và như vậy mang lại cho loài người sự cứu rỗi. Đức Chúa Trời mà chúng ta thờ lạy là một Đức Chúa Trời công bình, một Đức Chúa Trời thánh sạch, một Đức Chúa Trời công bằng, và Ngài gửi Con một của Ngài cho chúng ta, để mở đường cho ta đến với Ngài. Song nếu ta chẳng để ý tới sự cứu trợ của Ngài, nếu không tuân thủ các luật lệ Ngài đặt ra, ta không thể kêu xin Ngài thương xót, khi đó sự trừng phạt thích đáng sẽ đổ xuống đầu ta !
Thứ tư : Đức Chúa Trời là tình yêu thương. Nhiều người không đọc Kinh Thánh không hiểu được câu "Đức Chúa Trời là tình yêu thương" (I Giăng 4:8), cũng như họ không hiểu nổi các mặt khác của bản thể Đức Chúa Trời.
Chúng ta không phải lúc nào cũng biết chắc mình định nói gì khi dùng hai chữ "tình yêu". Đây là một trong những từ bị lạm dụng nhiều nhất trong ngôn ngữ của ta. Ta dùng hai chữ tình yêu để chỉ cả quan hệ thấp kém nhất lẫn cao thượng nhất của con người. Chúng ta nói là "yêu" du lịch; "yêu" bánh ngọt; "yêu" chiếc xe hơi mới, hay giấy dán tường trong phòng mình. Phải, ta cũng còn nói là "yêu" những người xung quanh, nhưng đa số chúng ta đều chỉ nói vậy thôi, chứ không coi lời đó ra nghĩa lý gì. Chẳng có gì lạ là ta không hiểu Kinh Thánh nói "Đức Chúa Trời là tình yêu thương" nghĩa là gì.
Đừng lầm tưởng nếu Đức Chúa Trời đã là tình yêu thương thì mọi việc phải tốt đẹp hết, tuyệt vời hết, sung sướng hết, và sẽ không ai bị phạt vì tội lỗi mình. Sự thánh sạch của Đức Chúa Trời đòi hỏi mọi tội lỗi phải bị trừng phạt, nhưng tình yêu thương của Đức Chúa Trời thì tìm ra kế hoạch và đường lối để cứu tội nhân. Tình yêu của Đức Chúa Trời đã dẫn đến việc đóng đinh Jêsus, nhờ Jêsus mà con người được tha thứ và được tẩy sạch. Tình yêu thương của Đức Chúa Trời đã sai Jêsus bước lên thập tự giá.
Đừng nghi ngờ tình yêu tối vĩ đại của Đức Chúa Trời, vì tình yêu ấy là bản chất bất biến của Đức Chúa Trời, cũng như sự thánh sạch của Ngài. Dù tội lỗi của bạn đen tối đến đâu, Đức Chúa Trời vẫn yêu thương bạn. Nếu không có tình yêu ấy, chẳng ai trong chúng ta có được hy vọng vào cuộc sống tương lai. Song, Đức Chúa Trời là tình yêu thương ! Và tình yêu của Ngài đối với chúng ta là vĩnh cửu. "Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu chết" (Rô-ma 5:8).
Những lời hứa yêu thương và tha thứ của Đức Chúa Trời đủ hiện thực, đủ tích cực và đáng tin cậy để ngôn ngữ loài người có thể diễn đạt được. Nhưng không có lời mô tả nào cho ta thấy hết vẻ đẹp của đại dương, trừ phi bạn được thấy tận mắt. Với tình yêu của Đức Chúa Trời cũng y như vậy. Chừng nào bạn chưa thực sự tiếp nhận tình yêu đó, chưa thực sự nếm trải nó, chừng nào bạn chưa thực sự làm lành với Đức Chúa Trời, không ai tả nổi cho bạn các phép lạ của Ngài.
Đây không phải là thứ bạn có thể hiểu được bằng đầu óc. Trí tuệ hữu hạn của bạn không đủ sức hiểu thấu một điều vĩ đại như tình yêu của Đức Chúa Trời. Trí óc khó mà giải thích được cho bạn hiểu tại sao con bò màu đen ăn được cỏ xanh và cho ra sữa trắng - nhưng bạn vẫn ăn sữa đó và được dinh dưỡng. Trí óc của bạn không thể phát hiện được hết các quá trình phức tạp diễn ra khi bạn gieo một hạt giống nhỏ xíu tầm thường, rồi từ hạt giống nhỏ đó mọc ra một cái thân dài, và trên thân đó có những quả dưa hấu ngoài xanh trong đỏ đang chín - nhưng bạn vẫn ăn dưa hấu và vui thích về nó ! Trí óc của bạn không đủ sức giải thích cho bạn biết thế nào là điện, chính cái điện đang thắp sáng có thể chính trong lúc này, khi bạn đọc những dòng này, song bạn biết rằng có điện và điện ấy cho phép bạn đọc sách.
Bạn cần tiếp nhận Đức Chúa Trời bằng đức tin, đức tin vào Con của Ngài - là Cứu tinh Jêsus Christ của chúng ta. Và khi việc này xảy ra, bạn sẽ chẳng còn chỗ nào để nghi ngờ nữa. Lúc đó lòng bạn sẽ không còn thắc mắc là có Đức Chúa Trời hay không nữa, đơn giản là bạn sẽ biết Ngài.
Nếu có ai hỏi làm sao tôi tin chắc được rằng Đức Chúa Trời thực sự là Ai và là Gì, thì tôi lại nhớ đến chuyện một cậu bé thả diều. Trời rất đẹp để đi thả diều, gió mạnh và có những đám mây lớn trôi ngang trời. Con diều bốc càng ngày càng cao, và rốt cục mất tăm trong đám mây.
- Cháu làm gì vậy ? - có người hỏi đứa bé.
- Cháu thả diều. - nó đáp.
- Thế á ? Sao cháu biết ? Cháu có trông thấy diều đâu ?
- Vâng, - thằng nhỏ đáp, - cháu không nhìn thấy nó, nhưng lúc nào cháu cũng cảm thấy nó kéo căng dây, nên cháu biết chắc là nó vẫn còn !
- Đừng lẫn lộn lời người ta với Lời của Đức Chúa Trời. Hãy vì chính mình mà tìm kiếm Ngài, thì trong tim bạn sẽ bừng lên ngọn lửa, và bạn sẽ biết tuyệt đối chắc chắn là Ngài có thật.